Hanoi and I

The place I was born was Hanoi, the day I was born was burning. In a narrow alley, on a narrow street, there was my home...(Hà Nội và Tôi- by Lê Vinh)

Tuesday, February 28, 2006

Hanoi, farewell day...

"Tomorrow, I'll be leaving Hanoi
Goodbye to each familiar tree and conner,
To each trilling sound of pagodas' afternoon bell
And sparkling lights on the Sword Lake...

My dear Hanoi, how each wind excites my heart
A whispering wave on the West Lake's surface,
In a peaceful afternoon, I listen to the wind singing...

It's time for a farewell, my dear Hanoi,
How touchingly the summer's rain comes.
Hanoi dear, what else still bothers you?
Memory of you I will never forget...

Wishing one day I could come back,
Walking by your side on Hanoi's streets,
I would still have you like days in the past.
Now we're parted, but will meet again,
My dear Hanoi...
"
(Translated by me)
The translation is not complete yet. If you have a better one, or a completion of this one, please help me you.


Hà Nội, ngày chia xa:
"Mai ta xa rồi rời xa Hà Nội, xa mỗi hàng cây góc phố thân quen, từng tiếng chuông chùa ngân nga chiều độ, mặt Hồ Gươm lung linh những ánh đèn. Hà Nội ơi, bao nhiêu cho gió, xao động lòng ta đến tận bao giờ. Nước Tây Hồ thì thầm con sóng, chiều bình yên nghe gió hát xôn xao. Đành lòng xa nhé Hà Nội mến yêu ơi, dịu dàng quá cơn mưa mùa hạ đến.
Hà Nội ơi còn cồn cào chi nữa, những kỉ niệm xưa có bao giờ quên. Ước một ngày ta trở lại đây, nhẹ bước bên em trên đường Hà Nội. Ta vẫn có mình như ngày xưa ấy, xa nhau rồi, xa nhau rồi, lại gặp Hà Nội ơi…
Chia xa con đường tuổi thơ Hà Nội, qua mái trường xưa in dấu trong tôi, chợt thấy tim mình xốn xao bồi hồi, bạn bè tôi nơi đâu bốn phường trời…Hà Nội ơi, tôi mơ về nơi ấy: Con đường ngày xưa ta chung lối về, tiếng leng keng tầu điện phố vắng, và bài ca em đã hát cho tôi. Rồi mùa thu xa, rồi mùa đông cũng đi xa, để mặc cho cây lộc vừng đứng đó, để góc phố ngạt ngào mùi hoa sữa, đến cả hàng cây sấu cũng bơ vơ. Xin gặp lại những ngày tuổi thơ, còn mãi trong tôi biết bao kỉ niệm. Ôi, tiếc nuối ngày xưa ngày xưa ấy, đã xa rồi, mai xa rồi, Hà Nội, Hà Nội ơi…
Đàng lòng xa nhé Hà Nội mến yêu ơi, dịu dàng quá cơn mưa mùa hạ đến. Hà Nội ơi còn cồn cào chi nữa, những kỉ niệm xưa có bao giờ quên. Ước một ngày ta trở lại đây, nhẹ bước bên em trên đường Hà Nội. Ta vẫn có mình như ngày xưa ấy, xa nhau rồi, xa nhau rồi, lại gặp Hà Nội ơi…"
-nxh

Friday, February 17, 2006

Hanoi's winter...


(This is more or less a translation of the previous post. There might be some unusual expression due to the lack of translating skill!)
Knoxville is snowing at this very moment. But as beautiful as it is, the snow only brings the heartlessly freezing cold through my window. Hanoi never had snow; its temperature doesn't even get low enough to have snow- only 5 or 6 degree Celsius (43-45 degree Fahrenheit) in few extreme years. Some say Hanoi's winter therefore is incomplete, and that Hanoi is "too normal" in this season. As a matter of fact, Hanoi isn't covered with white like Moscow, nor is it crowded with travelers/visitors like some Olympics city during these days. However, Hanoi's winter is special in its own way, 'cause those who left are all looking forward to a comeback...
Writings about Hanoi's winter are plenty, from great literature to a few lines in someone's diary, from firm-structured poems to random rhymes recording one's momentary feelings. Each person feels in his own ways, each person has his own thought...
The cold of Hanoi seems to bring people closer together. Each blowing wind that brings the cool air from the North creates in people an empty feeling. People long for a warm breath, a sweet kiss, or a tight hug from a loved one. They open their hearts, share with others their feelings and thoughts, in hoping that their souls will be warmed, and they will have more strength to fight back the freezing weather... Walking on a street of Hanoi, a couple lean toward each other to keep warm. A sister sitting behind on a bike reaches out to her brother, embraces him tightly to prevent the cold sliding into between. In a coffee shop somewhere, a few friends get together to retell their childhood stories. On the side walk, few workers are taking a quick break, quickly rubbing their hands beside a hot cup of tea...
Hanoi in this season is very sweet. It's sweet because a street, a collapsed wall, or a beam of light could remind someone of something. But it's also bitter. A slender shirt that could make one feel cold even in summer is now crawling purposelessly through every corner. Regardless of the season, the homeless is always homeless; however the mean wind of January seems to emphasize even further their tragedy. Here and there, a person helplessly lies down in his familiar street corner to take a break from on going life; and he might never wake up again...
Hanoi is extremely cold. It's too cold for wanting to do anything. The rich wish to stay inside, covered by their warm blankets; the poor huddle at the end of some outdoor market, wish they had a how bowl of soup... People feel like time going by slower, thus have more time to think, to feel, to be happy or sad, and to remember. Winter deems lengthy, but once it passes, how we wish it was there...
-nxh

Tuesday, February 14, 2006

Hà Nội mùa đông...


(My sincere appology to those who can't read Vietnamese. I'll rewrite this ASAP)
Knoxville giờ này tuyết đang rơi nhiều. Tuyết đẹp, nhưng cái vẻ đẹp của những bông trắng rơi đầy sân ấy chẳng đủ để làm tiêu tan cái sự thật hiển hiện rằng chúng chỉ đem qua cửa sổ giá lạnh và lẻ loi. Hà Nội chẳng có tuyết bao giờ. Nhiệt độ vào những ngày lạnh nhất cũng chỉ xuống đến 3-4 độ C, mà đó là vào những năm có "đại hàn". Chính vì thế, có người bảo mùa đông Hà Nội không đủ, và rằng mùa đông Hà Nội bình thường lắm. Cũng đúng, rằng Hà Nội không trắng xóa một mầu như Matx-cơ-va, hay không nhộn nhịp du khách như những nơi có thế vận hội mùa đông trong những ngày này. Nhưng mùa đông Hà Nội đặc biệt lắm, vì ai ra đi cũng mong ngóng ngày trở về...
Viết về mùa đông Hà Nội thì nhiều vô kể, từ những áng văn chương đồ sộ đến những dòng nhật kí kín đáo, từ những dòng thơ khuôn khổ đến những bài "lục bát" ghi nhanh cảm xúc của ai đó. Mỗi người một cảm nhận, mỗi người một suy nghĩ...
Lạnh Hà Nội dường như đưa mọi người đến gần nhau hơn. Cái lạnh cắt da cắt thịt của những cơn gió mùa Đông Bắc tạo cho con người ta cảm giác thiêu thiếu. Thiếu một hơi thở nồng ầm, thiếu một nụ hôn ngọt ngào, thiếu một vòng tay âu yếm. Người ta mở lòng mình, chia sẻ với mọi người xung quanh nhiều hơn với hi vọng tâm hồn được sưởi ấm, được tiếp thêm sức sống để chống chọi với cái rét co quắp bên ngoài. Đi dạo trên con phố Hà Nội, đôi tình nhân ngả vào nhau ấm áp. Người em gái ngồi sau xe cố rướn lên phía trước, tìm sự che chở từ người anh trai bằng một cái siết thật chặt. Đôi bạn thân từ thủa ấu thơ rủ nhau ra quán cà phê, ôn lại chuyện cũ. Các bác công nhân thỉnh thoảng nghỉ giải lao, vo vo đôi bàn tay chai sạn bên chén trà nóng...

Hà Nội mùa này ngọt ngào lắm, nhưng cũng đắng cay lắm. Ngọt ngào vì mỗi con phố, mỗi ánh đèn, hàng cây, đều nhắc lại cho ai đó một kỉ niệm nào đó. Nhưng đắng cay lắm. Một tấm áo mỏng tang, đủ để cảm thấy lạnh ngay giữa mùa hè, xiêu vẹo trên từng con phố. Mùa nào thì vẫn là những cảnh không nhà; nhưng cái rét thấu xương của tháng giêng dường như đay nghiến thêm sự bất hạnh sẵn có. Đâu đó một con người bất lực nằm xuống nghỉ ngơi trong góc phố quen thuộc; và có thể không bao giờ dậy nữa...
Hà Nội lạnh lắm, lạnh đến chẳng muốn làm gì. Người có thì muốn được nằm nhà, chui trong chăn ấm áp; người không có thì co ro xó chợ, ước ao một bát phở bò nóng cay... Con người ta cảm giác có nhiều thời gian hơn để suy nghĩ, để cảm nhận, để buồn, để vui, rồi để nhớ. Mùa đông trôi qua chậm chạp, nhưng khi qua rồi ta lại thật sự ước ao...
-nxh