Hanoi and I

The place I was born was Hanoi, the day I was born was burning. In a narrow alley, on a narrow street, there was my home...(Hà Nội và Tôi- by Lê Vinh)

Friday, July 28, 2006

Mưa!

Chập choạng tối, Knoxville bắt đầu một cơn mưa mùa hè xối xả. Tôi đang dạo bước trên con đường về nhà thì trời đổ sập xuống, làm tôi phải hối hả chạy vào một quán cà phê ven đường để trú tạm. Quán cũng nghèo nàn với vài bộ bàn ghế và một quầy phục vụ nho nhỏ nằm ở góc. Tôi chọn cho mình một chiếc bàn ngay sát cửa sổ, nhìn ra con đường lúc này đã bắt đầu ngập đến cổ chân. “Thế đấy, đây cũng ngập chứ có riêng gì Việt Nam đâu,” tôi nhủ thầm trong đầu. Có một điều khác ở Việt Nam, đấy là các con phố trong khi mưa vẫn tấp nập xe qua lại. Hầu hết mọi người ở đây đều dùng ô tô. Đang nghĩ miên man thế thì một chiếc xe con phóng nhanh qua trước quán cà phê, tạt nước thành con sóng lớn đập vào chiếc cửa kính ngay trước mặt tôi. Ào! Tôi giật mình tỉnh khỏi khoảnh khắc mơ màng giữa buổi chiều...

Tôi gọi cho mình một cốc cà phê đen nóng, không đường không sữa không gì cả như mọi khi. Tôi thích cà phê của tôi thật đặc, mùi vị thật rõ rệt, và nhất là không được mất đi vị đắng độc đáo mà chỉ có loại đồ uống này mới có. Trước khi uống, tôi thường rón rén hơ chiếc cốc trước mặt, hít thật sâu để mùi vị của nó sộc lên mũi, lên đầu. Trong những ngày lành lạnh như hôm nay, chắc khó có cảm giác nào dễ chịu hơn khi tôi dùng cả hai bàn tay của mình ôm chặt lấy chiếc cốc âm ấm cà phê ấy. Cái cảm giác tê tê ở tay vì hơi nóng của chiếc cốc tỏa ra, quyện vào làn da răm ráp của tôi làm tôi như muốn run lên và thả chiếc cốc ra, nhưng đồng thời cũng muốn siết chặt thêm những ngón tay để níu lấy cái cảm giác lạ lẫm ấy. Thế rồi khi đã nguội bớt, tôi nhấp nhanh một ngụm lớn. Cà phê chảy qua đầu lưỡi, chảy vào cuống họng, chạy dọc cơ thể tôi đê mê. Cả người tôi rung nhẹ, gai ốc nổi lên để tiếp nhận cái vị mạnh mẽ đó... Tôi uống cà phê nhiều, nhưng chưa bao giờ có thể chán cà phê. Vào những hôm thế này, thưởng thức cà phê có lẽ là thú vui bậc nhất của tôi.

“Hà Nội mùa này vắng những cơn mưa, cái rét đầu đông ...” - tôi bật cười khi câu hát vang lên trong chiếc máy nghe nhạc của tôi. Hà Nội đang giữa mùa hè mà! Và ngay lúc này đây cũng có thể đang tầm tã như Hà Nội vẫn hay thế vào thời gian này. Mưa Hà Nội âm ỉ và dai dẳng, như ai đó đã so sánh, giống con gái Hà Nội vậy. Rồi thì mưa Hà Nội cũng khó dự đoán lắm! Tôi nhớ đã không bíết bao lần đang long rong phố phường thì mưa đổ ập xuống. Mười, hai mươi phút sau là ngớt, nhưng rồi mưa lại cứ rả rích hết đêm đến sáng. Ai không hiểu thì giận; ai hiểu thì sẽ thấy mưa Hà Nội dịu dàng và tình cảm. Tâm sự gì mưa cũng hiểu, cũng chia sẻ bằng cả tấm lòng mình...

Tôi ngồi nơi đây, trong một quán cà phê cũ kĩ, có khúc nhạc tâm tình bên tai và mưa lao xao ngoài phố. Cả khung cảnh như muốn đem tôi về với Hà Nội, về với những tháng ngày bình yên, về với những con người mà tôi yêu quí. Hà Nội có ba tôi và những buổi tối vừa dạo phố vừa nghe ông tâm tình. Hà Nội có mẹ tôi và những đêm được nằm cạnh người nghe mưa tí tách. Hà Nội có em tôi - em chưa lớn để nhìn Hà Nội như tôi, nhưng tôi tin em sẽ yêu và gắn bó hơn cả tôi nữa. Và Hà Nội có người anh em chiến hữu của tôi, người mà tôi xưng hô bằng cách thân mật “chú-tôi”.

Tôi và chú quen nhau cũng lâu rồi, đã cùng qua thành công và thất bại, qua gắn bó và xích mích. Khi đi cùng nhau, tôi nhớ chú thường uống nâu nóng, vì chú ghét cái vị đắng của cà phê. Chú chẳng để ý lắm đến vẻ đẹp Hà Nội, vì đơn giản là nó không mang nhiều ý nghĩa với chú. Chú càng chẳng để ý đến mưa, vì theo chú, “mưa thì ướt chứ lo làm gì!” Trái ngược là thế đấy. Khác biệt là thế đấy. Nhưng hơn bất cứ ai khác, chú là người chia sẻ với tôi những ngày lang thang Hà Nội, mưa và cà phê. Chẳng thế mà mỗi khi nghĩ về những hình ảnh ấy, người đầu tiên trong tâm trí tôi bao giờ cũng là chú. Chú vẫn luôn ở đó, bên cạnh tôi, hiểu và thông cảm với tôi những tâm sự sâu kín nhất, theo một cách tự nhiên nhất. Chú đã trở thành một phần cuộc sống của tôi, mà cho dù có đi đâu, làm gì, tôi chắc chắn vẫn sẽ luôn trân trọng, gìn giữ. Và để rồi một ngày không xa, tôi sẽ lại quay về với Hà Nội, với cốc cà phê đen hơi nóng nghi ngút, với cơn mưa dầm dề ướt át kỉ niệm, với chú và tôi.

Knoxville mưa ngớt dần, tôi hớp nốt ngụm cà phê cuối cùng trước khi rảo bước về căn phòng trống thênh thang. Một chiều mưa mùa hạ...

28 tháng 7, 2006

-nxh

Saturday, July 22, 2006

A vision

Third year! I have just completed my third year in college, but not yet been ready for the final one. I turned twenty-one earlier this year, which made me feel as if I had arrived to a stable stage of life. Well, I was wrong!
For a moment, I wonder about my future and where to go from here. Somehow the clear plan I had before doesn't seem so clear anymore. It consisted of one more year in college, few more years in a graduate school, and a settlement in my hometown. Then what? Plus, the idea of being away from Hanoi for another five or six years isn't so tolerable as it was once. On the one hand, I haven't been able to figure out the purpose(s) of my life; and on the other, it is killing me inside for Hanoi is too far away. I want nothing but to be back there, to live in the old crowded town of my birthplace, to be among family and friends. A simple life in Hanoi is enough for me!

I had a vision, and it has kept me wondering. Who says I can't go back there and endure a life I prefer? It might be too soon to carelessly give up a professional future, but it will be too late if I blindly follow something I am uncertain of. Now in my head, I see myself completing the current degree and postponing attending graduate school for at least a year or so. During that time, I can come back to Hanoi without any pressure, look for a random job and take the time to think about what I most desire. With my ability and open mindset, finding a job that affords the most basic needs won’t be very difficult. I can work as a waiter at some restaurant, or as a receptionist at some English center, or as a website designer for any company that has demand. I can work early in the morning, or late at night. I will work few days a week, just enough to pay the bills. For the rest of the time, I can read and write as I always want. I can bike around the city, explore places I have not known, and perhaps learn some history of the city as well. I am sure there is so much of Hanoi I want to be a part of.
A year in Hanoi without the tension of competitions sounds extremely compelling to me. It is neither too long, which may result in me being idle forever, nor too short as my vacations usually are. One year is just enough for me to search for and to experience the answer of my life, and to decide what and where I will go next. Maybe I will come back to graduate school, maybe I won't. Maybe I will find place in the city and feel satisfied, or maybe I will sign up for military services and start a political career. But that is still too far ahead. What I want now is simply Hanoi; and just that!
...
That was all a vision, a fascinating one I must add. Will I be able to turn it into reality? I shall try, for it is more meaningful to me now than any of those plans I have ever had. I need nothing, but Hanoi!
-nxh

Thursday, June 01, 2006

Missing home!

I've been drafting the second part of my Hanoi passion for quite awhile now, yet able to produce a result. The first part is merely typical; it is in the second part that I aim to distinguish my love to Hanoi from others. I want to answer the questions of what and how.
"What can I do for Hanoi?"
and
"How will I approach my goal?"
Love is absolutely meaningless if it isn't proved by action. In this case, I particularly feel the urge of demonstrating my feelings in term of tangible goodness that can be measured, weighted, or counted, and that will directly benefit Hanoi and Hanoians. But it comes back to me the question of what and how, for which I thought I knew the answers. In my mind, I have always processed this vague plan of my future at home; however as soon as I start writing it down, it disappears like vapor in thin air. Perhaps, I have not an answer...
I feel extremely unstable these days. The urgency of getting things done, together with overwhelmingly many things to get done, result in a confusing state that I have no idea how to get through. The air seems harder to breathe that sometimes I find myself inhaling heavily for no defined reason. It might be the heat, or it might be the fact that people get to go back to Hanoi while I stuck here doing something I hate. The feeling of a grown-up, who now has unavoidable responsibilities, weights on my chest like an idle rock I just can't move. Why can't I do what I want to do? Probably because responsibility wouldn't be responsibility if you actually want it.
I have roughly 7 more years before I can focus entirely on my real desire. Seven years! Why 7, you might wonder. I'll tell you when we know each other better, but you can be sure that I can't wait until then, until the second I can say: "I'm done! I'm all for you now, my Hanoi!" I plan to make no other commitment during this time but to answer the mentioned questions. It may or may not be my destiny, but it is definitely the path I've chosen.
For a passion, I live!
-nxh

Tuesday, April 04, 2006

Đam mê (phần 1)

Ở đời ai cũng cần có một đam mê, một khát vọng, để mà sống, để mà phấn đấu. Nhưng rồi có những người sống hết cả đời người vẫn không biết mục đích sống của họ là gì, hay họ sống vì cái gì. Tệ hơn, có người còn chẳng buồn bỏ công sức và thời gian để tìm ra câu trả lời hợp lý. Đối với những người như vậy, có lẽ cũng không quá khi nói họ là một sự phí phạm của tạo hóa.
Tôi là một thằng con trai mới lớn, vẫn đang ở cái tuổi bồng bột, cả thèm chóng chán nhất của đời người. Tuy nhiên những năm tháng xa nhà đã cho phép tôi xây đắp một đam mê riêng của mình. Cái niềm đam mê đó không chợt đến rồi chợt đi như những thú vui khác; nó âm ỉ và dai dẳng, nó ngấm ngầm ăn sâu vào xương cốt của tôi theo ngày theo tháng. Nói là đi rồi mới có thì cũng chẳng phải, nhưng nếu không có những phút xa nhà, cô đơn lẻ loi ở xứ người, tôi chắc đã không nhận ra được sự cháy bỏng của nó. Vâng, chẳng phải là phát minh của tôi, cũng chẳng phải là của riêng tôi, niềm đam mê ấy quy tụ vỏn vẹn ở một từ thôi: "Hà Nội".
Tôi yêu Hà Nội từ bao giờ, tôi cũng chẳng rõ. Có thể từ những trưa hè tập bơi bất đắc dĩ cùng bạn bè trong xóm trên con đường Nguyễn Khuyến ngập ngang lưng. Hoặc có thể từ những lúc ba công kênh tôi trên cổ, đi ra đi vào phố Sinh Từ mỗi buổi chiều để ngóng mẹ về. Hay cũng có thể là khi tôi lớn lên, cùng bạn bè lang thang thành phố. Hồi đó, có lẽ chẳng ngóc ngách nào chúng tôi không lao vào, chẳng con phố nào chúng tôi bỏ qua. Từ Trần Quý Cáp - con phố ga tàu náo loạn, chúng tôi ra Lê Duẩn chạy đua với đường tầu, tiến về hướng công viên Lênin (giờ đã được trả lại cái tên Thống Nhất mà Bác đặt cho), rồi vòng lên phố Huế, dạo chầm chậm dọc Hàng Bài để ngắm nghía một phần hiện đại của thành phố trên đường hướng ra Hồ Gươm. Sau khi lượn vài vòng chào bức tượng Lý Thái Tổ bé xíu chẳng mấy ai biết đến (nay thay bằng một bức tượng đồng cao ngất ngưởng đặt gần đền Ngọc Sơn), chúng tôi theo Tràng Thi về cửa Nam, rồi lại ngược lên Hàng Bông để hòa mình vào "băm sáu" phố phường của Thăng Long cũ. Mỗi ngã rẽ, mỗi con đường đều đã trở thành quen thuộc với chúng tôi...
Vào cấp 3, tôi "mài đường" của Hà Nội ít đi. Thay vào đó là những buổi chiều ngồi rúc mình trong góc một quán cà phê nào đó, lặng lẽ ngắm Hà Nội. Từ quán Đinh nhìn ra Tháp Rùa (mọi người gọi là quán Đinh vì nó nằm ngay trên đường Đinh Tiên Hoàng, còn quán thực tế thì chẳng có biển hiệu gì), từ Hằng Hoa Cafe nhìn sang chợ Đồng Xuân, từ Bảo Oanh nhìn xuống đường Thanh Niên, hay từ một quán cóc bên kia hồ Tây nhìn về, tôi đã không biết bao lần bất động trước vẻ đẹp chân tình của những góc phố, những cành cây - ngọn cỏ, những mái nhà kiến trúc Pháp, và cả những con người ngược xuôi đang bao bọc lấy tôi. Cứ ngắm, ngắm mãi cho đến khi tôi cảm thấy mình tan dần trong lòng Hà Nội...
Chế Lan Viên một lần viết: "Khi ta ở chỉ là nơi đấy ở - Khi ta đi, đất bỗng hóa tâm hồn!" Nay tôi đi rồi, xa đất Hà Thành thân yêu rồi tôi mới thực sự thấu hiểu hai câu thơ giản dị ấy. Tâm hồn Hà Nội gắn liền với những con phố ghi kỉ niệm tuổi thơ, những mái trường nhộn nhịp mùa thu, những cành đào cành quất lả lướt mùa xuân, những hồ bơi chật ních dấu ấn mùa hè, và cả những quán cà phê ấm áp của mùa đông...
Hơn thế nữa, tâm hồn Hà Nội còn là sự hòa quyện của những con người bình dị nhất. Như trong kí ức của tôi, đó là những giọt mồ hôi âm thầm chảy của ba; là những buổi tối cùng mẹ tâm sự về những khó khăn của gia đình; là sự hồn nhiên của em tôi; là bà tôi, là cô tôi, và là tất cả những ai đã đặt những dấu ấn không thể phai mờ trong tuổi thơ của tôi... Bên cạnh những con người tôi có thể kể tên, có lẽ có cả hàng ngàn con người khác mà tôi đã được thoáng gặp trên đường phố Hà Nội. Mỗi người một nét - có giàu có nghèo, có hạnh phúc có tang thương, có những người "chợ búa", có những vị giáo già ôn tồn, có những cán bộ trang nghiêm... - nhưng rồi tất cả đều giữ trong hành trang cuộc đời nét bình dị và thanh tao của Tràng An. Nghĩ về người Hà Nội, một đoạn bài hát "Hà Nội và Tôi" của nhạc sĩ Lê Vinh lại hiện ra trong tâm trí tôi: "những ngày tôi lang thang, tôi mới hiểu tâm hồn người Hà Nội, mộc mạc thôi mà sao tôi bồi hồi, mộc mạc thôi mà bâng khuâng nhớ mãi...".
Và rồi: "...dù có đi bốn phương trời, lòng vẫn nhớ về Hà Nội - Hà Nội của ta - thủ đô yêu dấu..."

-nxh

Wednesday, March 22, 2006

Spring Break in D.C.

I'm having my spring break this week. Instead of staying in Knoxville like usual, this time I and four friends of mine decided to take a trip to Washington D.C., where we'd meet with few others. The 10-hour driving was such a long trip for me but it must be worse for the driver, since he was the only who could drive.
...
[Two weeks later]
I started writing right after I got to DC, but never had a chance to finish it. A week staying in the capitol of the United States was quite amazing because of the people I met, places I visited, and especially the food I ate there. I've been to D.C. three times before, but they were either short or I was kept busy with other stuff. This time, I really had a chance to experience it.
During the first three days, I spent most of my time with a newly-met friend, who happened to go to the same high school in Hanoi as I did. (With us, there were few others, but since they were stuck with their boy/girlfriend, I counted them out for the moment!) Our first destination was the Natural History Museum, where we saw a whole lot of artificial displays depicting extinct animals. (For the "artificial" part, I'm not very sure. However, if they were real, then the parents of those animals must have taken a lot of time engraving a bunch of numbers on their kids' skull!!!) Anyway, we spent quite a bit time there before heading over to a Thai's restaurant. It's D.C., so the food was good, although it could have been much better if the service had been a little more professional. The restaurant was close to China Town.
After lunch, we took a walk around D.C. I was very excited being in such a busy city. Unlike Knoxville, the way which people drove, walked, and talked around there made it a living world. I couldn't stop talking about this building or that building, a street or a corner, a piece of actual history or simply something I made up. I was really excited! At that moment, I'm sure my friend shared the same feeling with me, because at one point, when I actually said out loud how I felt about the city, she nodded her head lightly and said "Yeah, just like Hanoi!". Wow! She spoke my mind!
In the next few days, we visited the Zoo, (got quite close to) the Washington Monument, Pentagon City, George Town, Vietnamese Embassy and few others. Among those places we went, the most memorable place is nevertheless Hin's house, where we stayed the entire time. Even thought it was true that I always wanted to leave it early in the morning and to come back really late at night, her mom cooked such amazing meals that I never want to eat out. We had noodle soup (Pho) a few times, fried tofu (i helped making this :D ), buns, soup with the tiny shrimps (canh tom), and so many other Vietnamese foods. I remembered my mouth kept watering from the moment I smelled them in the kitchen to the very last second of the meals. What made the meals even better was the people surround me. We helped cooking, serving the meal, and then argued in a circle who had to do the dishes. I just don't get to eat foods like that, among people like that every day...
We left D.C. in a little rush, when another 10-hour driving was waiting for us. I didn't get to say goodbye to people I met, didn't get to say what I meant to say. It was only a week, such a short time but so many memory that I would never forget...
-nxh

Tuesday, March 07, 2006

Knoxville

Yesterday was quite a day. I finally had enough willpower to get out of the library on my own, leaving aside all worriness, to take a little walk to downtown Knoxville.
The city is a bit small and empty, relatively to Hanoi. After a couple hours shopping, I walked back from the Market Square (the center of downtown) to Knoxville Convention Center, through the World Fair Park, along the Strip and back to my apartment. On the way, I barely saw anybody, there were only disconnected cars running up and down the streets. In the park, which covers a large area with beautiful playing field and lovely view, there is still no one there for any reason. I have to give it to Knoxville, that it is just as beautiful as any other city could be. However, its beauty is like that of Paris Hilton, which is more like a one-time entertainment, and which is definitely hard to embrace in an intimate manner.
During my walk, a few drops of rain felt on my jacket. Not much, it was just enough to wet my all hot and 'bothered head. Usually it'd be good, because it would cool me down and let me free of pressure. Unfortunately, all the rain did this time was to make Knoxville even emptier and more disconnected to me, to urge me to come back to where I really belong.
Hanoi has never treated me in such a way. Taking a walk through Hanoi streets always make me a bit better, regardless of what happens to me or how I feel at the moment. The smiles of Hanoian are natural, giving one a familiar feeling in spite of the fact that he or she might be surrounded by complete strangers. The trees, the houses, the busy streets and even the sky might individually be the same as that of Knoxville, but they somehow connect to one another so closely that I myself feel being a part of them. It is the reason I could hardly imagine someone feels lonely in Hanoi. With a group of friends, the Sword Lake cherishes our friendship with its tradition, the West Lake with joys, and the newly created Mydinh area with opportunity. When I'm by myself, I know I can always come to Van Mieu- Quoc Tu Giam, where I grew up and where I can be inspired by its thousand-year spirit. And there has been more than once when I faced failures, the hidden Tay Ho pagoda then welcomed me with its warmness, listened to my prayers, and told me everything would be ok again...
One afternoon in the summer of 1994, I had my first serious accident while riding a bicycle. Before I could fell hurt falling down, it suddenly rained like it never did. It washed away the blood on my face, cooled down the burning wound on my arm, hid away the tears in my eyes, raised me up on my feet so that I could continue my away home. I was 9 at the time. Six years later, a sudden summer rain came again, but this time to dance with my joy of getting into the Hanoi- Amsterdam High School- school for the gifted...
Countless moments Hanoi embraces me and the converse. It is around me, in me, and a part of me. Naturally and unconditionally, it is how my love has been. So, all my life, being around Hanoi, in Hanoi, and a part of Hanoi is all I ever long for.
-nxh

Tuesday, February 28, 2006

Hanoi, farewell day...

"Tomorrow, I'll be leaving Hanoi
Goodbye to each familiar tree and conner,
To each trilling sound of pagodas' afternoon bell
And sparkling lights on the Sword Lake...

My dear Hanoi, how each wind excites my heart
A whispering wave on the West Lake's surface,
In a peaceful afternoon, I listen to the wind singing...

It's time for a farewell, my dear Hanoi,
How touchingly the summer's rain comes.
Hanoi dear, what else still bothers you?
Memory of you I will never forget...

Wishing one day I could come back,
Walking by your side on Hanoi's streets,
I would still have you like days in the past.
Now we're parted, but will meet again,
My dear Hanoi...
"
(Translated by me)
The translation is not complete yet. If you have a better one, or a completion of this one, please help me you.


Hà Nội, ngày chia xa:
"Mai ta xa rồi rời xa Hà Nội, xa mỗi hàng cây góc phố thân quen, từng tiếng chuông chùa ngân nga chiều độ, mặt Hồ Gươm lung linh những ánh đèn. Hà Nội ơi, bao nhiêu cho gió, xao động lòng ta đến tận bao giờ. Nước Tây Hồ thì thầm con sóng, chiều bình yên nghe gió hát xôn xao. Đành lòng xa nhé Hà Nội mến yêu ơi, dịu dàng quá cơn mưa mùa hạ đến.
Hà Nội ơi còn cồn cào chi nữa, những kỉ niệm xưa có bao giờ quên. Ước một ngày ta trở lại đây, nhẹ bước bên em trên đường Hà Nội. Ta vẫn có mình như ngày xưa ấy, xa nhau rồi, xa nhau rồi, lại gặp Hà Nội ơi…
Chia xa con đường tuổi thơ Hà Nội, qua mái trường xưa in dấu trong tôi, chợt thấy tim mình xốn xao bồi hồi, bạn bè tôi nơi đâu bốn phường trời…Hà Nội ơi, tôi mơ về nơi ấy: Con đường ngày xưa ta chung lối về, tiếng leng keng tầu điện phố vắng, và bài ca em đã hát cho tôi. Rồi mùa thu xa, rồi mùa đông cũng đi xa, để mặc cho cây lộc vừng đứng đó, để góc phố ngạt ngào mùi hoa sữa, đến cả hàng cây sấu cũng bơ vơ. Xin gặp lại những ngày tuổi thơ, còn mãi trong tôi biết bao kỉ niệm. Ôi, tiếc nuối ngày xưa ngày xưa ấy, đã xa rồi, mai xa rồi, Hà Nội, Hà Nội ơi…
Đàng lòng xa nhé Hà Nội mến yêu ơi, dịu dàng quá cơn mưa mùa hạ đến. Hà Nội ơi còn cồn cào chi nữa, những kỉ niệm xưa có bao giờ quên. Ước một ngày ta trở lại đây, nhẹ bước bên em trên đường Hà Nội. Ta vẫn có mình như ngày xưa ấy, xa nhau rồi, xa nhau rồi, lại gặp Hà Nội ơi…"
-nxh