Mưa!
Chập choạng tối, Knoxville bắt đầu một cơn mưa mùa hè xối xả. Tôi đang dạo bước trên con đường về nhà thì trời đổ sập xuống, làm tôi phải hối hả chạy vào một quán cà phê ven đường để trú tạm. Quán cũng nghèo nàn với vài bộ bàn ghế và một quầy phục vụ nho nhỏ nằm ở góc. Tôi chọn cho mình một chiếc bàn ngay sát cửa sổ, nhìn ra con đường lúc này đã bắt đầu ngập đến cổ chân. “Thế đấy, đây cũng ngập chứ có riêng gì Việt Nam đâu,” tôi nhủ thầm trong đầu. Có một điều khác ở Việt Nam, đấy là các con phố trong khi mưa vẫn tấp nập xe qua lại. Hầu hết mọi người ở đây đều dùng ô tô. Đang nghĩ miên man thế thì một chiếc xe con phóng nhanh qua trước quán cà phê, tạt nước thành con sóng lớn đập vào chiếc cửa kính ngay trước mặt tôi. Ào! Tôi giật mình tỉnh khỏi khoảnh khắc mơ màng giữa buổi chiều...
Tôi gọi cho mình một cốc cà phê đen nóng, không đường không sữa không gì cả như mọi khi. Tôi thích cà phê của tôi thật đặc, mùi vị thật rõ rệt, và nhất là không được mất đi vị đắng độc đáo mà chỉ có loại đồ uống này mới có. Trước khi uống, tôi thường rón rén hơ chiếc cốc trước mặt, hít thật sâu để mùi vị của nó sộc lên mũi, lên đầu. Trong những ngày lành lạnh như hôm nay, chắc khó có cảm giác nào dễ chịu hơn khi tôi dùng cả hai bàn tay của mình ôm chặt lấy chiếc cốc âm ấm cà phê ấy. Cái cảm giác tê tê ở tay vì hơi nóng của chiếc cốc tỏa ra, quyện vào làn da răm ráp của tôi làm tôi như muốn run lên và thả chiếc cốc ra, nhưng đồng thời cũng muốn siết chặt thêm những ngón tay để níu lấy cái cảm giác lạ lẫm ấy. Thế rồi khi đã nguội bớt, tôi nhấp nhanh một ngụm lớn. Cà phê chảy qua đầu lưỡi, chảy vào cuống họng, chạy dọc cơ thể tôi đê mê. Cả người tôi rung nhẹ, gai ốc nổi lên để tiếp nhận cái vị mạnh mẽ đó... Tôi uống cà phê nhiều, nhưng chưa bao giờ có thể chán cà phê. Vào những hôm thế này, thưởng thức cà phê có lẽ là thú vui bậc nhất của tôi.
“Hà Nội mùa này vắng những cơn mưa, cái rét đầu đông ...” - tôi bật cười khi câu hát vang lên trong chiếc máy nghe nhạc của tôi. Hà Nội đang giữa mùa hè mà! Và ngay lúc này đây cũng có thể đang tầm tã như Hà Nội vẫn hay thế vào thời gian này. Mưa Hà Nội âm ỉ và dai dẳng, như ai đó đã so sánh, giống con gái Hà Nội vậy. Rồi thì mưa Hà Nội cũng khó dự đoán lắm! Tôi nhớ đã không bíết bao lần đang long rong phố phường thì mưa đổ ập xuống. Mười, hai mươi phút sau là ngớt, nhưng rồi mưa lại cứ rả rích hết đêm đến sáng. Ai không hiểu thì giận; ai hiểu thì sẽ thấy mưa Hà Nội dịu dàng và tình cảm. Tâm sự gì mưa cũng hiểu, cũng chia sẻ bằng cả tấm lòng mình...
Tôi ngồi nơi đây, trong một quán cà phê cũ kĩ, có khúc nhạc tâm tình bên tai và mưa lao xao ngoài phố. Cả khung cảnh như muốn đem tôi về với Hà Nội, về với những tháng ngày bình yên, về với những con người mà tôi yêu quí. Hà Nội có ba tôi và những buổi tối vừa dạo phố vừa nghe ông tâm tình. Hà Nội có mẹ tôi và những đêm được nằm cạnh người nghe mưa tí tách. Hà Nội có em tôi - em chưa lớn để nhìn Hà Nội như tôi, nhưng tôi tin em sẽ yêu và gắn bó hơn cả tôi nữa. Và Hà Nội có người anh em chiến hữu của tôi, người mà tôi xưng hô bằng cách thân mật “chú-tôi”.
Tôi và chú quen nhau cũng lâu rồi, đã cùng qua thành công và thất bại, qua gắn bó và xích mích. Khi đi cùng nhau, tôi nhớ chú thường uống nâu nóng, vì chú ghét cái vị đắng của cà phê. Chú chẳng để ý lắm đến vẻ đẹp Hà Nội, vì đơn giản là nó không mang nhiều ý nghĩa với chú. Chú càng chẳng để ý đến mưa, vì theo chú, “mưa thì ướt chứ lo làm gì!” Trái ngược là thế đấy. Khác biệt là thế đấy. Nhưng hơn bất cứ ai khác, chú là người chia sẻ với tôi những ngày lang thang Hà Nội, mưa và cà phê. Chẳng thế mà mỗi khi nghĩ về những hình ảnh ấy, người đầu tiên trong tâm trí tôi bao giờ cũng là chú. Chú vẫn luôn ở đó, bên cạnh tôi, hiểu và thông cảm với tôi những tâm sự sâu kín nhất, theo một cách tự nhiên nhất. Chú đã trở thành một phần cuộc sống của tôi, mà cho dù có đi đâu, làm gì, tôi chắc chắn vẫn sẽ luôn trân trọng, gìn giữ. Và để rồi một ngày không xa, tôi sẽ lại quay về với Hà Nội, với cốc cà phê đen hơi nóng nghi ngút, với cơn mưa dầm dề ướt át kỉ niệm, với chú và tôi.
Knoxville mưa ngớt dần, tôi hớp nốt ngụm cà phê cuối cùng trước khi rảo bước về căn phòng trống thênh thang. Một chiều mưa mùa hạ...
28 tháng 7, 2006
-nxh
1 Comments:
Hình như lâu lắm rồi bạn không viết blog này nữa thì phải? Thật tình cờ khi mình lang thang tìm lời bài:" Hà Nội ngày chia xa" thì thấy trong blog của bạn. Đọc những suy nghĩ của bạn, có chút đồng cảm.
Bạn đừng suy nghĩ xem mình có quen bạn không vì chính mình cũng không biết. Nhưng có một điểm chung là yêu Hà Nội.
Chúc bạn luôn sống trong những cảm xúc ấy...
Khi nào đó sẽ quay lại blog của bạn khi search "Hà Nội ngày chia xa"
Post a Comment
<< Home